Mùa thu đến. Miền đồng bằng Bắc Bộ quê tôi rười rượi gió heo
may. Cũng là gió, nhưng gió heo may kỳ lạ lắm. Nó không ầm ào gào thét, gieo rắc
cái lạnh thấu xương như gió mùa Đông Bắc.
Cũng không hầm hập nóng, vắt kiệt đi
từng giọt nước trong cơ thể như ngọn gió Lào giữa hè. Gió heo may là sự giao
hòa, đồng thuận giữa trời và đất ban cho quê tôi để mùa thu thêm phần thi vị.
Gió về, cả không gian ngập tràn bầu không khí mát mẻ, âm điệu làng quê dịu dàng
với hoa reo, lá vỗ. Hương lúa hoài thai sinh nở, hương thị chín đưa mọi người
nhớ chị Tấm nhân từ...
Tuổi thơ, tôi đã bao lần tắm trong chiều heo may trên
con đê làng ăm ắp nước. Hằng ngày, khi mặt trời neo đậu ở ngọn núi phía Tây, lũ
trẻ chúng tôi lục tục đưa trâu bò ra triền đê gặm cỏ, ngả mình trên triền đê ngắm
trời thu thăm thẳm xanh cao. Gió heo may thổi bay mái tóc, mơn man da thịt, rủ
rỉ chuyện trò. Nắng chiều hắt xuống mặt sông những ước mơ tinh nghịch.
Mười mấy
năm rồi, mùa thu này tôi mới có dịp về thăm nơi chôn nhau cắt rốn, tắm trong
chiều heo may, nhớ lại tuổi thơ mình. Làng xóm quê tôi đã mới lên nhiều lắm,
nhưng con đê vẫn như xưa, giữ bao nhiêu kỷ niệm buồn vui. Tôi thả mình trên triền
cỏ, mơ màng như tuổi ấu thơ, quên đi bao vất vả miếng cơm manh áo mấy chục năm
dài. Bầy chim chấp chới, thả vào trời tiếng ngân thánh thót, đẩy chiều thu lên
cao hơn. Gió heo may quê nhà đã theo tôi đi cùng trời cuối đất để còn mãi trong
tôi những xúc cảm dạt dào...
------------
(Theo
NLĐ)
Đăng nhận xét Blogger Facebook